Đạo sư Padma nói: Khi thực hành Pháp, có hai mươi mốt loại vô ích, phù phiếm.
Công chúa Tsogyal hỏi: Chúng là những gì?
Đạo sư nói: Phát Bồ đề tâm là vô ích nếu con không từ bỏ làm hại chúng sanh.
Nhận những quán đảnh là vô ích nếu con không giữ những thệ nguyện.
Học nhiều giáo pháp là vô ích nếu chúng không làm lợi lạc cho tâm của chính con.
Hoàn thiện những thiện căn là vô ích nếu chúng bị trộn lẫn với những ác hạnh.
Theo một Đạo sư là vô ích nếu con luôn luôn dấn thân vào việc xấu.
Trở nên một vị thầy là vô ích nếu từ bỏ thực hành Pháp và phạm vào việc xấu.
Tiến hành một công việc là vô ích khi nó cũng xúc tiến tám mối quan tâm thế gian (được, mất; sướng, khổ; khen, chê; danh tiếng và tiếng xấu).
Theo một vị thầy là vô ích khi con luôn luôn chống đối với chúng sanh, họ là những cha mẹ của chính con.
Tuyên bố rằng con sợ hãi những địa ngục là vô ích nếu con thường xuyên dấn thân vào ác hạnh.
Thực hiện những việc bố thí là vô ích nếu con không bao trùm chúng với Bồ đề tâm và không có lòng tin.
Phát những lời nguyện là vô ích nếu con không có quyết tâm giữ gìn chúng.
Thực hành nhẫn nhục là vô ích nếu con không bao trùm sự nổi giận của con bằng phương thuốc đúng đắn.
Thực hành thiền định là vô ích nếu tâm con luôn luôn chìm trong hôn trầm hay trạo cử.
Nỗ lực tinh tấn là vô ích khi nó không nhắm đến con đường giác ngộ.
Phát triển kiến thức sai lầm làm tăng thêm đố kỵ và năm độc khác là vô ích
Thực hành một giáo pháp Đại thừa là vô ích khi thiếu con đường đại bi.
Thực hành thiền định là vô ích khi không hiểu bản tánh của tâm thức con.Nhận lãnh những giáo huấn khẩu truyền là vô ích nếu con không đưa chúng vào thực hành.
Hành động vì lợi lạc của chúng sanh là vô ích khi không bao trùm những hành động ấy với Bồ đề tâm.
Bất luận thế nào, dù những việc ấy là vô ích và dù không cần nhiều hoạt động như vậy, người ấu trĩ sẽ không chịu nghe.
Do YESHE TSOGYAL ghi lại và chôn dấu
Phát lộ bởi : NYANG RAL NYIMA OSER và SANGYE LINGPA
Nguồn: Giáo Huấn Dakini