Những giáo lý Shambhala được đặt nền trên tiền đề rằng vốn có cái trí huệ căn bản nơi con người có thể giải quyết những vấn đề của thế giới. Trí huệ này không thuộc về một văn hóa hay tôn giáo nào, cũng không chỉ đến từ Tây hay Đông. Hơn nữa nó là một truvền thống của tính chiến sĩ nhân loại đã hiện hữu trong nhiều nền văn hóa ở nhiều thời kỳ trong suốt lịch sử.
Ở Tây Tạng, cũng như nhiều quốc gia châu Á khác, có những chuyện tích về một vương quốc huyền thoại làm nguồn gốc của kiến thức và văn hóa cho những xã hội châu Á ngày nay. Theo những huyền thoại, đã có một nơi chốn hòa bình và thịnh vượng, được cai trị bởi những bậc cầm quyền minh triết và từ bi. Những công dân ở đó đều hiểu thiện và có học, thế nên nói chung, vương quốc là một xã hội kiểu mẫu. Nơi chốn ấy gọi là Shambhala.
Có nói rằng đạo Phật giữ một vai trò quan trọng trong sự phát triển của xã hội Shambhala. Những chuyện tích kể cho chúng ta rằng Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã ban những giáo lý Mật thừa cao cấp cho nhà vua đầu tiên Dawa Sangpo của Shambhala. Những giáo lý này, như Tantra Kalacakra, đã được giữ gìn và liệt vào trí huệ sâu thẳm nhất của Phật giáo Tây Tạng. Sau khi nhà vua đã nhận lãnh giáo huấn này, những chuyện tích nói rằng tất cả dân chúng của Shambhala bắt đầu thực hành thiền định và theo con đường Phật giáo của lòng từ và quan tâm tới tất cả chúng sanh. Theo cách đó, không chi nhà cầm quyền mà tất cả thần dân của vương quốc đó đã trở nên người phát triển, tiến hóa cao cấp.
Người dân Tây Tạng có một niềm tin phổ thông rằng vương quốc Shambhala có thể còn tìm thấy, ẩn khuất đâu đó trong một thung lũng kín đáo của Hy Mã Lạp Sơn. Cũng có những bản văn Phật giáo cho những chi tiết nhưng tối nghĩa chỉ đường đến Shambhala, nhưng có những ý kiến trộn lẫn mà không biết hiểu nên theo nghĩa đen hay ẩn dụ. Cũng có nhiều bản văn cho chúng ta những diễn tả tỉ mỉ về vương quốc. Chẳng hạn, theo Đại Giảng Luận về Kalacakra của vị thầy Phật giáo nổi tiếng Mipham của thế kỷ mười chín, xứ Sham-bhala nằm phía bắc sông Sita, và đất ấy được chia bởi tám dãy núi. Cung điện của những Rigden, hay những vua cầm quyền của Shambhala, được xây dựng trên đỉnh một quả núi tròn ở trung tâm xứ sở. Núi này, Mipham nói, có tên là Kailasa. Cung điện được gọi là cung điện của Kapala rộng nhiều dặm vuông. Trước mặt nó về phía nam là một vườn hoa đẹp tên là Malaya và giữa vườn là một chùa để sùng kính Kalacakra do Dawa Sangpo xây.
Những truyền thuyết khác nói vương quốc Sham-bhala đã biến khỏi mặt đất nhiều thế kỷ trước. Đến một điểm nào đó, toàn thể xã hội đã thành giác ngộ, và vương quốc tan biến vào một cõi trời. Theo những chuyện tích này, những vị vua Rigden của Shambhala tiếp tục trông coi những công việc của loài người, và ngày nào đó sẽ trở lại trái đất để cứu nhân loại khỏi diệt vong. Nhiều người Tây Tạng tin rằng vị vua chiến sĩ vĩ đại của Tây Tạng là Gesar xứ Ling đã được cảm ứng và hướng dẫn bởi những vị Rigden và trí huệ của Shambhala. Điều này phản ánh niềm tin vào thực thể cõi trời của vương quốc này. Gesar không đi đến Sham-bhala, thế nên mối nối kết của ông với vương quốc là một mối kết tâm linh. Ông sống vào khoảng thế kỷ mười một và trị vì tiểu quốc Ling, nó nằm trong tỉnh Kham, Đông Tây Tạng. Sau thời Gesar, những chuyện tích về những thành tựu của ông như một chiến sĩ và một người cai trị truyền khắp Tây Tạng, cuối cùng thành thiên anh hùng ca vĩ đại nhất của văn học Tây Tạng. Một số truyền thuyết nói rằng Gesar sẽ tái xuất hiện từ Shambhala, lãnh đạo một đội quân để chinh phục những lực lượng của bóng tối trong thế giới.
Trong những năm gần đây, một số học giả Tây Phương đã gợi ý rằng vương quốc của thời xưa có trong sử liệu, như vương quốc Zhang-Zhung của Trung Á. Tuy nhiên, nhiều học giả tin rằng những chuyện tích về Shambhala hoàn toàn là huyền thoại. Trong khi khá dễ để gạt đi vương quốc Shambhala cho như là chuyện tưởng tượng, cũng có thể thấy trong truyền thuyết này biểu lộ sự mong ước cắm rễ rất sâu và rất con người về một đời sống tốt đẹp và thỏa nguyện. Thật vậy, trong nhiều vị thầy Phật giáo Tây Tạng đã có một truyền thống xem vương quốc Shambhala là nền tảng hay gốc rễ của sự thức tỉnh và sáng suốt hiện hữu như một tiềm năng bên trong mỗi con người chứ không phải là một nơi chốn bên ngoài. Từ quan điểm đó, việc xác định Shambhala là thực hay tưởng tượng không còn quan trọng. Thay vì thế, chúng ta nên đánh giá và thể hiện lý tưởng về một xã hội giác ngộ mà nó tượng trưng.
Bảy năm qua, tôi đã trình bày một tủ sách “Những Giáo Lý Shambhala”, dùng hình ảnh vương quốc Sham-bhala để tượng trưng lý tưởng một giác ngộ thế tục, nghĩa là khả tính nâng cao cuộc đời cá thể và cuộc đời của những người khác mà không có sự trợ giúp của một quan điểm tôn giáo nào. Dù truyền thống của Shambhala được dựng nền trên sự sáng suốt và hòa dịu của truyền thống Phật giáo, nhưng đồng thời nó cũng có nền tảng độc lập của nó, đó là trực tiếp nuôi dưỡng và trau dồi cái chúng ta đang là với tư cách là những con người. Với những vấn nạn hiện giờ đang đối mặt với xã hội con người, có vẻ càng tăng thêm tầm quan trọng phải tìm ra những đường lối đơn giản và không bộ phái để làm việc trên chính chúng ta và để chia xẻ cái hiểu của chúng ta với những người khác. Những giáo lý Shambhala hay “tri kiến Shambhala”, là một cách tiếp cận thử tìm cách cổ vũ một đời sống lành mạnh tốt đẹp cho chúng ta và cho những người khác.
Trình trạng hiện thời của những sự việc thế giới là một vấn đề để quan tâm của tất cả chúng ta: sự đe dọa chiến tranh hạt nhân, sự nghèo khổ rộng lớn và không vững chắc của kinh tế, sự hỗn loạn xã hội và chính trị, và những biến động tâm lý đủ loại. Thế giới đang rối loạn cùng cực. Những giáo lý Shambhala được đặt nền trên tiền đề rằng vẫn luôn luôn có trí huệ căn bản nơi con người có thể giúp giải quyết những vấn đề của thế giới. Trí huệ này không thuộc về một văn hóa hay tôn giáo nào, cũng không chỉ đến riêng từ Tây hay Đông. Hơn nữa, nó là một truyền thống của tính chiến sĩ nhân loại đã hiện hữu trong nhiều nền văn hóa ở nhiều thời kỳ trong suốt lịch sử.
Tính chiến sĩ ở đây không ám chỉ gây chiến tranh với ai. Sự hiếu chiến là nguồn gốc những vấn nạn của chứng ta, không phải là giải pháp. Ở đây danh từ «chiến sĩ» được lấy từ pawo của Tây Tạng, nghĩa đen là «người can đảm». Tính chiến sĩ trong ngữ cảnh này là truyền thống can đảm của nhân loại, hay truyền thống không sợ hãi (vô úy). Những người Da Đỏ Bắc Mỹ có một truyền thống như vậy, và nó cũng có ở những xã hội Da Đỏ Nam Mỹ. Lý tưởng samurai Nhật Bản cũng tiêu biểu một truyền thống chiến sĩ của trí huệ, và cũng có những nguyên lý tính chiến sĩ giác ngộ trong những xã hội Thiên Chúa giáo Tây phương. Vua Arthur là một ví dụ truyền thuyết của tính chiến sĩ trong truyền thống Tây phương và những nhà cai trị vĩ dại trong Cựu Ước, như vua David, là những thí dụ về những chiến sĩ chung cho cả hai truyền thống Do Thái và Thiên Chúa giáo. Trên hành tinh chúng ta đã có nhiều thí dụ đẹp đẽ về tính chiến sĩ.
Then chốt cho tính chiến sĩ và nguyên lý đầu tiên của tri kiến Shambhala là không sợ kẻ nguyên là chính bạn. Rốt ráo, đó là định nghĩa của tính can đảm: không sợ chính bạn. Tri kiến của Shambhala dạy rằng, đối mặt với những vấn nạn lớn lao của thế giới; chúng ta cỏ thể vừa anh hùng vừa có lòng tốt. Tri kiến Sham-bhala là cái ngược lại với tính ích kỷ. Khi chúng ta sợ hãi chính chúng ta và sợ hãi cái có vẻ đe dọa mà thế giớỉ trao tặng, bấy giờ chúng ta ích kỷ cùng cực. Chúng ta muốn xây những tổ chim nhỏ cho chúng ta, những cái kén cho riêng chúng ta, hầu có thể tự mình sống một cách an toàn.
Nhưng chúng ta có thể can đảm hơn thế. Chúng ta phải cố gắng suy nghĩ vượt khỏi mái nhà của chúng ta, vượt khỏi ngọn lửa cháy trong lò sưởi, vượt khỏi sự việc đưa con cái đi học hay đến chỗ làm sáng nay. Chúng ta phải cố gắng suy nghĩ xem làm sao chúng ta có thể giúp đỡ thế giới. Đồng thời giúp đỡ những ngườỉ khác không có nghĩa là từ bỏ cuộc sống cá nhân của chúng ta. Bạn không phải chạy ào ra để thành ông thị trưởng của thành phố bạn, thành tổng thống Mỹ để có thể giúp đỡ những người khác, nhưng bạn có thể bắt đầu với bà con, bạn bè và những người xung quanh bạn. Thật vậy bạn có thể bắt đầu với chính bạn. Điểm quan trọng là nhận thức rằng bạn không bao giờ từ bỏ bổn phận của bạn. Bạn không bao giờ có thể chỉ thư giãn, bởi vì tất cả thế giới đang cần giúp đỡ.
Khi mỗi người có trách nhiệm giúp đỡ thế giới, chúng ta có thể tạo thêm hỗn loạn nếu chúng ta gắng sức áp đặt những quan niệm của chúng ta hay áp đặt sự giúp đỡ của chúng ta lên những người khác. Nhiều người có những lý thuyết về điều thế giới cần. Một số người nghĩ rằng thế giới cần chủ nghĩa này, chủ nghĩa khác; một số nghĩ rằng kỹ thuật sẽ cứu độ thế giới; một số lại nghĩ kỹ thuật sẽ tàn phá thế giới. Những giáo lý Shambhala không căn cứ trên việc cải hóa thế giới theo một lý thuyết nào. Tiền đề của tri kiến Shambhala là, để thiết lập một xã hội giác ngộ cho những người khác, chúng ta cần khám phá cái gì chúng ta đang có một cách bẩm sinh để dâng tặng thế giới. Thế nên để bắt đầu, chúng ta cần có một nỗ lực để khảo sát kinh nghiệm riêng của chúng ta, xem nó chứa đựng cái gì giá trị trong sự giúp đỡ chính mình và người khác nâng cấp cuộc đời của họ.
Nếu chúng ta sẵn sàng mang một cái nhìn không thiên lệch, chúng ta sẽ thấy rằng, mặc dù tất cả những vấn nạn và mê mờ của chúng ta, tất cả những gập ghềnh lên xuống của xúc cảm và tâm lý, có một cái gì tự nền tảng là tốt trong cuộc hiện sinh làm người của chúng ta. Trừ phi chúng ta có thể khám phá nền tảng của cái tốt đẹp đó trong chính đời sống chúng ta, ngoài ra chúng ta không thể hy vọng gì cải thiện cuộc đời của những người khác. Nếu chúng ta chỉ làm người khốn khổ và hư hỏng, làm sao chúng ta có thể tưởng tượng tự mình thực hiện được một xã hội giác ngộ.
Khám phá cái tốt đích thực đến từ sự thông hiểu những kinh nghiệm rất đơn giản. Chúng ta không nói mình cảm thấy tốt đẹp bao nhiêu khi làm ra một triệu đô la hay tốt nghiệp đại học hay mua được một căn nhà mới, mà chúng ta đang nói cái tốt đẹp căn bản, cái thiện tâm lòng tốt của người đang sống đây – nó không tùy thuộc vào những thành tựu, những thỏa mãn, những mong muốn của chúng ta. Chúng ta kinh nghiệm những thoáng vụt sáng của lòng tốt vào mọi lúc, nhưng thường chúng ta không nhận biết chúng. Khi chúng ta thấy một màu sắc tươi sáng, chúng ta đang chứng kiến lòng tốt bẩm sinh của chính mình. Khi chúng ta nghe một âm thanh đẹp, chúng ta đang nghe lòng tốt nền tảng của mình. Khi chúng ta bước ra khỏi vòi sen, chúng ta cảm thấy tươi mát và sạch sẽ, và khi chúng ta bước ra khỏi một căn phòng ngột ngạt, chúng ta hân thưởng một hơi gió thình lình của không khí trong lành. Những sự việc ấy chỉ xảy ra trong vài khoảnh khắc, nhưng chúng là những kinh nghiêm thực sự của lòng tốt. Chúng xảy ra cho chúng ta mọi lúc, nhưng thường chúng ta không biết chúng, xem chúng Ịà thế tục và thuần túy ngẫu nhiên. Tuy nhiên theo những nguyên lý Shambhala, xứng đáng để nhận biết và rút ra lợi lạc từ những khoảnh khắc đó, bởi vì chúng phát lộ sự không hiếu chiến và sự tươi mớỉ trẻ trung trong cuộc đời chúng ta – thiện căn nền tảng.
Mọi người đều có bản tánh thiện này, nó không trộn lẫn hay pha trộn được. Tánh thiện ấy chứa đựng sự dịu hòa và cảm kích bao la. Là con người chúng ta có thể yêu thương. Chúng ta có thể đụng vào ai với một sờ chạm dịu dàng; chúng ta có thể hôn ai với sự thấu cảm dịu dàng. Chúng ta có thể hân thưởng cái đẹp. Chúng ta có thể cảm kích cái tốt của thế giới này. Chúng ta có thể cảm thông sự sống động của nó: cái vàng của màu vàng, cái đỏ của màu đỏ, cái lục của màu lục, cái tím của màu tím. Kinh nghiệm của chúng ta là thật. Khi màu vàng là vàng, chúng ta có thể nói nó là đỏ, vì chúng ta không thích cái vàng của nó? Đều đó trái với thực tại. Khi trời nắng, chúng ta có thể bác bỏ nó và cho nắng là khủng khiếp? Chúng ta có thể thực sự nói như vậy không? Khi có trời nắng chói chang hay cơn mưa tuyết tuyệt vời, chúng ta hân thưởng nó. Và khi chúng ta hân thưởng thực tại, nó thực sự tác động vào chúng Chúng ta có thể thực sự chữa lành chúng ta khỏi thất vọng, đau buồn nếu chúng ta nhận biết rằng thế giới chúng ta đang có đây là tốt đẹp, là có tánh thiện.
Không phải một ý tưởng tùy hứng nào đó cho rằng thế giới là tốt đẹp, mà nó tốt đẹp bởi vì chúng ta có thể kinh nghiệm sự tốt đẹp của nó. Chúng ta có thể kinh nghỉệm thế giới của chúng ta là khỏe mạnh và thẳng thắn, trực tiếp và chân thực, bởi vì bản tánh nền tảng của chúng ta tương ứng cùng với cái tốt đẹp của những hoàn cảnh. Tiềm năng thông minh và phẩm cách con người thì xứng hợp với việc kinh nghiệm sự rực rỡ của bầu trời sáng xanh, sự tươi mới của đồng cỏ, và vẻ đẹp của cây cối, núi non. Chúng ta có một sự nối kết đích thực với thực tại và nó có thể đánh thức chúng ta và khiến chúng ta cảm thấy tốt đẹp, thiện hảo một cách căn bản, một cách nền tảng. Tri kiến Shambhala điều chỉnh cho khả năng chúng ta để đánh thức chúng ta tính dậy và nhận biết rằng tánh thiện có thể xảy ra với chúng ta. Thật vậy, nó vẫn đang xảy ra đấy thôi.
Nhưng rồi có một vấn đề, bạn đã có một sự nối kết chân thật với thế giới của bạn: bắt được một tia nắng mặt trời, thấy những sắc màu tươi sáng, nghe âm nhạc hay, hoặc bất cứ cái gì khác. Nhưng như thế nào một thoáng của tánh thiện liên hệ với kinh nghiệm đang xảy ra? Một mặt, bạn có thể cảm thấy: “Tôi muốn nắm được tánh thiện này, nó ở trong tôi và trong thế giới hiện tượng.” Thế là bạn chạy đi tìm kiếm cách để có nó. Hay trên một cấp độ thô thiển hơn, bạn có thể nói: “Giá bao nhiêu để có nó? Kinh nghiệm ấy rất tuyệt. Tôi muốn sở hữu nó.” Vấn đề căn bản trong lối tiếp cận đó là bạn không bao giờ thỏa mãn dù bạn có được cái bạn muốn, vì bạn còn muốn một cách quá tồi tệ. Nếu bạn đi bộ trên Đại Lộ Số Năm, bạn thấy loại tuyệt vọng này. Bạn có thể nói người đi shopping trên Đại Lộ Số Năm có thị hiếu tốt và bởi thế họ có những khả năng thể hiện phẩm chất con người. Nhưng ngược lại, họ có vẻ như bị gai góc phủ. Họ muốn nắm bắt nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Rồi, có sự tiếp cận tự hạ mình để tiếp xúc với tánh thiện. Có ai đó nói với bạn là y có thể làm cho bạn hạnh phúc nếu bạn đưa cuộc đời bạn cho y. Nếu bạn tin y có tánh thiện mà bạn muốn, bạn có thể sẵn sàng cạo râu, tóc hay mặc áo tu hay ăn bằng tay để tiếp xúc được với tánh thiện. Bạn sẵn sàng buôn bán phẩm giá của bạn và thành một người nô lệ.
Cả hai tình huống đều là những cố gắng để tìm lại cái gì đó là tốt, là thật. Nhưng có cái gì đó sai lầm trong cả hai cách tiếp cận đó. Vấn đề là, khi chúng ta bắt đầu nhận thức tánh thiện tiềm tàng nơi chúng ta, chúng ta thường xem sự khám phá của chúng ta quá trầm trọng. Chúng ta có thể làm đủ mọi manh động về tánh thiện; chúng ta muốn nó theo một kiểu tồi tệ. Cái đang thiếu là một cảm giác hài hước. Hài hước đây không phải là nói giỡn hay chọc cười hay phê phán người khác hay cười họ. Một cảm thức đích thực hài hước là có một sự xúc chạm nhẹ nhàng này của sự thông cảm, cảm kích, hân thưởng.
Nếu bạn nhìn vào chính bạn, nếu bạn nhìn vào tâm bạn, nếu bạn nhìn vào những hoạt động của bạn, bạn có thể có lại sự hài hước mà bạn đã đánh mất trong dòng đời. Để bắt đầu, bạn hãy nhìn vào thực tại bình thường trong nhà của bạn: những con dao, những muỗng rủa, chén dĩa, điện thoại, bồn rửa chén bát, khăn lau… của bạn – những cái bình thường. Không có cái gì huyền bí hay phi thường nơi chúng, nhưng nếu không có một nối kết với những hoàn cảnh bình thường hàng ngày, nếu bạn không khảo sát cuộc đời thế phàm của bạn, bấy giờ bạn sẽ không tìm thấy sự hài hước nào hay phẩm giá nào hay cuối cùng, thực tại nào.
Cách bạn chải tóc, cách bạn mặc, cách bạn rửa chén – tất cả những hoạt động ấy là một khoáng trương của sự sáng suốt; chúng là một cách để nối kết với thực tại. Một cái nỉa là một cái nỉa, dĩ nhiên. Nó chỉ là một dụng cụ để ăn. Nhưng đồng thời, sự khoáng trương mở rộng của sự sáng suốt và phẩm cách của bạn tùy thuộc vào việc bạn sử dụng cái nỉa như thế nào. Rất đơn sơ, cái tri kiến Shambhala khiến cho bạn hiểu bạn sống thế nào, sự tương quan của bạn với cuộc sống bình thường là thế nào.
Là con người, tự căn bản chúng ta đang thức tỉnh và chúng ta có thể hiểu thực tại. Chúng ta không nô lệ, tội tù bởi cuộc đời của chúng ta; chúng ta tự do. Tự do trong trường hợp này có nghĩa đơn giản là chúng ta có một thân và một tâm, và chúng ta có thể nâng cao chính mình để làm việc với thực tại trong một cách thế đầy phẩm giá và hài hước. Nếu chúng ta bắt đầu phấn khởi lên, chúng ta sẽ thấy rằng toàn thể vũ trụ – gồm cả các mùa, bão tuyết, băng giá, bùn lầy – cũng đang làm việc vớỉ chúng ta một cách đầy năng lực. Đời sống là một hoàn cảnh hài hước, nhưng nó không chế nhạo chúng. Chúng ta thấy rằng, sau cùng, chúng ta có thể cư xử với thế giới của chúng ta; chúng ta có thể cư xử với vũ trụ chúng ta một cách thích đáng và trọn vẹn theo một kiểu cao cả.
Sự khám phá tánh thiện căn bản không phải là một kinh nghiệm tôn giáo đặc thù. Hơn thế, nó là sự chứng nghiệm rằng chúng ta có kinh nghiệm trực tiếp và làm việc trực tiếp với thực tại, thế giới đích thực mà chúng ta đang sống trong đó. Kinh nghiệm tánh thiện hay cái tốt đẹp căn bản của đời sống chúng ta khiến chúng ta cảm thấy rằng chúng ta là người thông minh, đứng đắn, đáng hài lòng và rằng thế giới không phải là một sự đe dọa. Khi chúng ta cảm thấy đời sống chúng ta là chân chính và tốt đẹp, chúng ta không còn phải đánh lừa chính mình và những người khác. Chúng ta có thế thấy những khuyết điểm của chúng ta mà không thấy mặc cảm tội lỗi hay bất toàn, và đồng thời chúng ta có thể thấy tiềm năng của chúng ta đối với việc mở rộng tánh thiện cho những người khác. Chúng ta có thể nói sự thật một cách thẳng thắn và hoàn toàn rỗng rang, nhưng vẫn đồng thời kiên định.
Tinh túy của chiến sĩ, hay tình túy của sự can đảm con người, là từ chối sự mất hy vọng vào người nào hay sự vật nào. Chúng ta không có thể nói rằng chúng ta suy sụp tan tành hay có người nào khác như vậy, và chúng ta không bao giờ có thể nói về thế giới theo cách đó. Trong cuộc đời chúng ta sẽ có những vấn nạn lớn trong thế giới, nhưng chúng ta hãy chắc chắn rằng trong đời ta không có những tai họa hay thất bại hoàn toàn. Chúng ta có thể ngăn ngừa chúng. Điều đó tùy thuộc vào chúng ta, nó là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta có thể cứu thế giới khỏi hủy diệt, chúng ta có thể bắt đầu việc đó. Đó là tại sao tri kiến Shambhala vẫn tồn tại. Nó là một ý tưởng đã trải qua nhiều thế kỷ: bằng cách phụng sự thế giới này, chúng ta có thể cứu nó. Nhưng cứu thế giới thì chưa đủ. Chúng ta phải làm việc để xây dựng một xã hội giác ngộ của con người.
Trong cuốn sách này, chúng ta sẽ thảo luận nền tảng của một xã hội giác ngộ và con đường đi đến đó, hơn là trình bày một tưởng tượng không tưởng về cái xã hội giác ngộ có thể là như thế nào. Nếu chúng ta muốn giúp đỡ thế giới, chúng ta phải làm một cuộc hành trình cá nhân – chúng ta không thể chỉ lý thuyết hóa hay suy đoán về chỗ đến của chúng ta. Thế nên đây là phần cá nhân của chúng ta trong việc tìm thấy ý nghĩa của một xã hội giác ngộ và như thế nào nó có thể được thực hiện. Hy vọng của tôi chính là sự trình bày này về con đường của người chiến sĩ Shambhala có thể góp phần vào bình minh của sự khám phá ấy.
Đức Chogyam Trungpa
Nguồn: Xã hội giác ngộ – Con đường thiêng liêng của người chiến sĩ
Nhà xuất bản Thiện Tri Thức