Đức bà Yeshel Tsogyal nhận ra sự vô thường và nương dựa vào một Bậc Thầy |

Đức bà Yeshel Tsogyal nhận ra sự vô thường và nương dựa vào một Bậc Thầy

Kho Tàng Terma Phối Ngẫu Tâm Linh Yeshe Tsogyal

Đức bà Yeshe Tsogyal nhận ra sự vô thường của mọi sự và nương dựa vào một bậc Thầy

Với sự xuất hiện của nhiều người tới cầu hôn, đã đến lúc rõ ràng để cha mẹ Tsogyal cùng nhau bàn chuyện tương lai cho con gái mình với các nhà quý tộc cùng các bộ trưởng tiểu bang. Họ đã đồng ý rằng nếu Tsogyal được hứa hôn với một ai đó trong số những người cầu hôn này, thì những người khác sẽ trở nên rất tức giận. Chỉ có mệnh lệnh rõ ràng của nhà vua toàn quyền Tây Tạng mới có thể ngăn chặn một rắc rối lớn có thể xảy ra. Vì vậy, cha mẹ Tsogyal đã không giao cô cho bất kỳ ai cả và họ đã gửi trả lại tất cả những lời cầu hôn.

Nhưng sau đó Palgye Zhonnu, lãnh chúa quyền lực của tỉnh Kharchu đã xuất hiện với một lễ vật gồm 300 ngựa và la chất đầy hàng hóa để đổi lấy Tsogyal. Ngay sau đó, Dorje Wangchug, người cai trị tỉnh Zurkhar cũng xuất hiện với một lễ vật tương đương. Vấn đề rắc rối thì chưa hết vì bất kể ai trong hai người mà có được cô thì người kia có thể sẽ gây sự. Cuối cùng cha mẹ cô quyết định rằng chính Tsogyal là người nên đưa ra lựa chọn của mình.

Nhưng Tsogyal đã xin với cha mẹ mình đừng ép cô phải đưa ra một lựa chọn: “Để đi với một trong những người đàn ông này là đi vào nhà tù đau khổ của luân hồi sinh tử, nơi rất khó khăn để thoát khỏi.”

Mặc dù cô đã tha thiết van xin họ, nhưng cha mẹ cô vẫn kiên quyết. Cha cô trách: “Trong toàn bộ vùng này, con sẽ thấy rằng không ai có quyền lực hơn những người đàn ông này so với các xứ láng giềng của chúng ta. Là một cô gái tốt số, nhưng con đã không thiện chí. Ta sẽ không gửi con đi xa, không để người Trung Hoa hay người Mông Cổ mang con đi – mà ta đã nói với hai người đàn ông đủ tư cách nhất rằng một trong số họ sẽ có được con, và ta đã đưa ra lời nói của mình. Bây giờ con lại từ chối đi cùng với một người trong số họ. Nếu ta đưa con cho một người trong số họ, người thua cuộc sẽ nổi giận và có thể sẽ có chiến tranh.

“Dù con là con gái ta, nhưng trên hết ta muốn ngăn chặn rắc rối. Vì vậy, ta sẽ gửi con đi, và bất cứ ai tìm thấy con trước sẽ có được con. Người kia phải hứa là sẽ không gây ra xung đột. Nếu ai không giữ lời hứa, ta sẽ báo cho Nhà Vua của Vương Quốc rằng pháp luật của ngài nhằm chống lại chiến tranh liên minh nội bộ đã bị phá vỡ.”

Vì vậy, không còn cách nào khác, Tsogyal buộc phải rời khỏi nhà. Mặc những bộ áo tơ lụa tốt, cô bị dẫn đi trong một đoàn lữ hành gồm 100 ngựa và trâu yak chở nặng trĩu hàng hóa nhằm đối mặt với bất cứ hiểm họa nào ở phía trước.

Lãnh chúa Kharchu là người có phản ứng nhanh nhất trong hai đối thủ. Ngay sau khi nghe quyết định của Palgye Wangchug, ông ta đã gửi cận thần của mình là Shantipa đi bắt và mang Tsogyal về. Thấy tên cận thần từ xa, Tsogyal đã bỏ chạy, cô nhảy qua những tảng đá lớn và để lại dấu chân trong đá như thể chúng là bùn. Nhưng cuối cùng Shantipa đã bắt được cô khi cô đang leo núi.

Tuy nhiên, không ai có thể khiến cô làm theo ý họ cả. Shantipa độc ác đã lột trần và đánh cô bằng một cây roi gai, hắn cố gắng làm cho cô phải phục tùng. “Cô gái, mày là một con quỷ!” hắn kêu lên. “Cha mẹ mày không thể kiểm soát được mày. Nhưng mày sẽ phải chịu thua tao, hoặc tao sẽ giết mày!” Và sau đó hắn đánh đập cô thậm chí còn nhiều hơn trước.

Tsogyal đã trả lời hắn:
“Sau hàng chục ngàn thời kỳ,Ta đã đạt được thân chứng ngộ này. Ngay cả khi ta không sử dụng nó cho mục đích giác ngộ,Ta có nên dùng nó để tạo ra thêm đau khổ trong thế giới này chăng?Lãnh chúa Kharchu có thể cai trị những thảo nguyên với sức mạnh vĩ đại,Nhưng ông ta thiếu đi thậm chí một ngày hướng tới việc đạt được giác ngộ.Ta thà chết chứ không đầu hàng và trở thành vợ ông ta.”

Tên cận thần Shantipa trả lời:
“Cô gái, nhìn bề ngoài, cô rất đẹp,Nhưng bên trong cô thật thối tha.Nhìn bên ngoài, khuôn mặt cô trong sáng, ngay thẳng,
Nhưng cô gây rắc rối cho xứ sở của mình.Nhìn bên ngoài, cô rất nhẹ nhàng, mềm yếu,
Nhưng bên trong cô cứng đầu như hạt đậu lăng. Cô gái, cô phải chấp nhận lãnh chúa Kharchu!”

Nhưng Tsogyal đáp lại:
“Thật khó để đạt được một thân người, điều là cơ hội độc nhất vào thời điểm đúng đắn.
Nhưng không phải là quá khó để có được một thân người như ngươi – Thân ngươi xấu xa và độc ác;
Đó không phải là con người thực sự.Có gì tốt trong việc kết hôn của ta với Kharchu chứ?”

Tên cận thần cùng người của hắn lại đánh cô một lần nữa với những chiếc roi gai cho đến khi cô bật máu, nhuốm máu vào roi gai. Cuối cùng, Tsogyal không còn chịu đựng được nữa và cô gục ngã. Không thể đứng được, cô rơi xuống trước chúng như một mũi tên. Những tên lính đã rất vui mừng và nhảy múa xung quanh, chúng ca hát với sự hả hê.Tsogyal đã ở trong sự tuyệt vọng to lớn. Nằm đó trong vũng máu và những giọt nước mắt, cô không thể nghĩ ra cách nào để trốn thoát cả. Vì vậy, cô đã hát bài ca sầu thảm này tới chư Phật trong mười phương:

“Kye Ma Hud!Ôi Chư Phật trong mười phương,
Chư Bồ Tát và Những Bậc Bảo Hộ chúng sinh, Những Bậc Đạo Sư đại bi và đại hùng lực,
Những Bậc Sở Hữu Huệ Nhãn cùng những năng lực huyền nhiệm, Ôi những Bậc có lòng mẫn cảm to lớn,
Đây là lúc lòng thương xót của các Ngài được hiển lộ!
“Tâm con trong trắng, trắng hơn cả những rặng núi tuyết trắng, Nó sẽ chuyển sang u tối, sẫm màu hơn cả rỉ sắt,
Bị nhiễm ô bởi tâm thức của những kẻ ma quỷ xa lạ này.Xin hãy nhìn lên con với một chút lòng bi mẫn!
“Tâm con tốt lành, phẩm chất của nó như vàng ròng;
Nó sẽ trở nên tồi tệ, tệ hại hơn với hợp kim đồng đỏ mạt hạng nhất, Bị nhiễm ô bởi tâm thức của những kẻ ma quỷ xa lạ này. Các Ngài – Những Bậc Có Huệ Nhãn,
Xin hãy nhìn lên con với sự thấu suốt!
“Ý định của con tốt lành, giống như một viên ngọc báu; Nó sẽ trở nên tồi tệ, vô giá trị như đất đá,
Bị nhiễm ô bởi tâm thức của những kẻ ma quỷ xa lạ này.Các Ngài có năng lực, thẩm quyền,Xin đưa nó ra phía trước ngay bây giờ!
“Trong một đời người, trong một thân người,Con có thể chứng ngộ Giáo Pháp cao thượng nhất.Nhưng những kẻ ma quỷ xa lạ này sẽ phủ chụp con trong bùn lầy luân hồi sinh tử.Các Ngài có lòng bi mẫn,Xin mau chóng đưa con trở lại Con Đường!”

Trong khi Tsogyal hát bài ca này cho chính mình thì những tên lính gác đang tổ chức yến tiệc và chúng trở nên say mèm. Vì vậy, tất cả bọn chúng đều chìm vào giấc ngủ, điều này tạo cho Tsogyal một cơ hội trốn thoát. Chạy nhanh hơn gió, cô băng qua những thung lũng, vượt qua đèo núi và hướng thẳng về phía Nam, Tây Tạng.
Sáng ra tỉnh dậy không thấy Tsogyal đâu, những tên lính vội vã chạy đi tìm. Đầy hối hận và sợ hãi, chúng tìm kiếm khắp nơi diện xa và rộng, nhưng không thể tìm được cô. Họ lục soát nhà cô ở Kharchen nhưng cũng không thấy. Cuối cùng chúng đành trở về Kharchu.

Cùng lúc này, Bậc Thầy Padmasambhava bất ngờ xuất hiện ở Chimphu gần Samye. Khi các bộ trưởng đại thần chống báng Phật pháp nghe được điều này, họ đã có mặt ở đó và nuôi ý định rắp tâm giết Ngài. Nhưng khi đến gần, họ đã nhìn thấy một ngọn lửa cực lớn đang đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Quá sợ hãi, họ trở về và phàn nàn với nhà vua:

“Kye Ho!Hỡi Vị Vua Thế Gian, Bậc Chúa Tể Loài Người, Đấng Thiên Tử, xin hãy lắng nghe chúng thần! Kẻ lang thang du đãng đó đến từ một nơi xa lạ. Hắn đã không đến Turkestan như chúng ta chỉ thị.Thay vào đó, hắn đã tới Chimphu.

Chúng ta sẽ giết hắn ngay bây giờ. Hay thử thêm một lần nữa đuổi hắn ta đi?Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Trong thâm tâm mình, Pháp Vương đã hạnh phúc hơn bao giờ hết khi biết rằng Đức Padmasambhava đang ở gần, vì Đức Padmasambhava biết những giáo huẩn khẩu truyền xác thực của Đức Phật, những giáo lý không đòi hỏi những cảm xúc cần được thuần hóa. Nhà vua rất khao khát những giáo lý này, do đó, ông đã gửi ba học giả tới gặp Đức Padmasambhava cùng với lễ vật là những chiếc bát vàng cùng một lời thỉnh mời Ngài tới Samye.

Khi Đức Padmasambhava bắt đầu xuống núi từ Chimphu, Ngài đã biết được rằng các bộ trưởng đại thần đối lập đã lên kế hoạch phục kích mình. Mang theo vũ khí, chúng nằm chờ sẵn trên một lối đi dốc đứng. Vì thế, Ngài đã bảo ba vị học giả hãy đi trước và Ngài sẽ theo sau.
Sau đó, Ngài bắt ấn, chỉ ngón tay và bật lên âm thanh: “HUM! HUM! HUM!” trong một giọng nói lớn, lập tức Ngài bay vọt lên không trung. Một ngọn núi với những ngọn lửa chạm tới những cõi giới xa xôi nhất liền bao bọc xung quanh Ngài, và bên trong vòng lửa, Ngài đã hóa hiện thành Guru Drakpo (Đạo Sư Bọ Cạp). Tất cả những ai thấy được sự hóa hiện này đều lăn ra bất tỉnh vì quá sợ hãi.

Khi Đạo Sư đến cung điện thì ngay cả nhà vua cũng cực kỳ sợ hãi và lăn ra bất tỉnh trước Ngài luôn. Những người khác cũng thấy Ngài, nhưng trong rất nhiều hình dạng khác nhau. Sau đó Ngài biến hóa trở về hiện thân hiền minh của mình và an trụ trong mạn đà la Đạo Sư. Nhà vua nhanh chóng tỉnh dậy và sau khi quỳ xuống trước Bậc Thầy của mình với sự tôn kính, nhà vua đi nhiễu quanh Ngài vô số lần và dâng lên Ngài những ngọn núi lễ vật. Một lần nữa, nhà vua thỉnh cầu Đức Liên Hoa Sinh về những giáo lý.

Vị Thầy trả lời: “Đây chưa phải là lúc thích hợp để dạy ngài Thần Chú Thừa bí mật. Trước tiên, ngài phải học những thừa Giáo Pháp khác và huân tập, tịnh hóa tâm mình. Năm tới, vào khoảng thời gian này, Ta sẽ ban cho ngài những gì ngài thỉnh cầu.”

Trong khi đoạn trao đổi này đang diễn ra thì Tsogyal đang ở trong vùng đất hoang tàn gần Onphu Hang Cọp, chỉ khoác trên mình bộ y phục vải và sống nhờ trái cây. Lãnh Chúa Zukhar đã đánh hơi được nơi cô ẩn nấp nên đã cho 300 người tìm kiếm cô. Một lần nữa, cô đã bị bắt lại. Khi lãnh chúa Kharchupa nghe được điều này, hắn đã gửi một bức thư tới Cho Kharchenpa – cha của Tsogyal:

“Palgyi Wangchug tuyệt hảo nhất:Ngài đã dâng con gái ngài cho tôi,
Nhưng sau đó cô ta đã biến mất,Và tôi không thể tìm thấy cô ta.
Bây giờ tôi nghe tin lãnh chúa Zukhar đã bắt cô ấy Trong một mảnh đất xa xôi từ đây.
Đây có phải là sự thật những gì tôi được nghe không? Ngài có thể cho tôi biết những tin đồn này là gì?
Nếu ngài có bất kỳ sự dính líu nào trong này, Tôi sẽ tấn công ngài!
Nếu ngài không biết gì cả, tôi sẽ tiến đánh Zukhar!”

Sau khi gửi bức thư, Kharchu cùng lúc cũng bắt đầu tập hợp một đội quân lớn. Và sau đó, lãnh chúa Kharchen đã gửi lại sự hồi đáp này:
“Dorje, lãnh chúa Kharchu:Lá thư của ông là có ý gì?
Xin đừng đe dọa tôi bằng những lời khó chịu, Tôi không hiểu!
Con gái tôi đã rời khỏi nhà;Tôi không biết gì hơn.Làm sao ông có thể chiến đấu với tôi để có được những gì ông muốn?”
Tuy nhiên, ông cũng chuẩn bị một đội quân hùng mạnh lớn. Ngay sau đó, ông nhận được một lá thư từ Zukhar như sau:

“Hỡi Vị Vua Palgyi Wangchug:
Con gái của ngài đã ẩn náu tại một vùng biên ải xa xôi.
Tôi đã tìm kiếm và thấy cô ấy –Giờ cô ấy đang ở đây với tôi.
Nếu tôi dâng lên cho ngài những của cải giàu có lớn lao cùng hàng hóa vô giá, Ngài sẽ ban người con gái tuyệt vời của ngài cho tôi chứ?”
Zukhar đã nhận được trả lời này từ cha Tsogyal:

“Trước đây không lâu, ta đã long trọng hứa Người đầu tiên nào chạm vào Tsogyal sẽ có được nó.Nếu bây giờ ta chấp nhận nhiều của cải vì con gái mình,Thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh. Do đó, bất cứ điều gì làm cho Tsogyal hạnh phúc,
Kể cả nếu nó phải lang thang cô độc trong vùng biên ải,Thì đó là được với ta.”

Nhưng khi Zukhar-pa nhận được lá thư này, hắn đã quyết định không để cho Tsogyal đi. Mà hắn trói cô lại và bắt nhốt trong khi tập hợp một đội quân lớn chuẩn bị cho chiến tranh.
Khi Đức Vua của Vương Quốc nghe tin về vụ tranh chấp này, ông đã gửi lá thư này tới Palgyi Wangchug xứ Kharchen:

“Kharchen Palgyi Wangchug:Hãy nghe ta! Chú tâm cẩn mật với những gì ta nói!
Nếu ông không chú ý đến lời nói từ Đức Vua Toàn Quyền của mình, Thì ta sẽ nhanh chóng lật đổ ông!
Ông có một cô con gái tuyệt vời và xinh đẹp! Ta muốn cô ấy trở thành vợ ta.Hãy nhớ rằng theo luật lệ của ta, bất kỳ ai gây chiến sự trong vùng của Ta
Thì kẻ đó sẽ bị xử tử.”
Lá thư được gửi đi bởi 7 bộ trưởng đại thần tiểu bang. Ngay sau khi Kharchen Palgyi Wangchug nhận được lá thư và khẳng định rằng nó là xác thực, ông đã gửi lại một lời đồng ý dâng nộp Tsogyal tới nhà vua:

“HO! Vị Vua Thế Gian, bậc hùng mạnh nhất loài người:
Con gái của thần thực sự không gì có thể sánh!
Tại sao thần lại không vui khi con gái mình trở thành hoàng hậu của ngài? Cho đến lúc này, thần đã lo sợ rằng sẽ có chiến tranh,
Nhưng những đội quân bạt ngàn, hùng mạnh của Đức Vua Toàn Quyền Thì có thể coi sóc bất cứ điều gì.”
Nhà vua rất hoan hỷ và cử 900 kỵ binh tới Zukhar để đưa Tsogyal về, bất chấp sự đáng sợ của lãnh chúa Zukhar.

Thực ra thì Palgyi Wangchug xứ Khachen có tới 3 người con gái. Ông có thể dâng người chị cả là Dechen-tso tới lãnh chúa Dorje xứ Kharchu để ông ta có thể hài lòng vui vẻ. Lãnh chúa Zhonnu xứ Zukhar được thỏa mãn khi được dâng cho cô con gái giữa là Nyima-tso. Người con gái út Tsogyal được dâng lên cho nhà vua, và như vậy, những người khác phải từ bỏ mọi hy vọng sở hữu của mình. Vì vậy nguy cơ chiến tranh được xua tan và sự hòa hợp được phục hồi.

Nhà vua chào đón Tsogyal với những áo choàng lụa mịn màng, sang trọng và ông trang hoàng cho cô với nhiều món trang sức châu báu quý giá. Sau đó, họ đi đến Samye, nơi nhà vua tổ chức những lễ hội chào đón cô trong ba tháng.

Vì Tsogyal có niềm tin lớn lao trong Giáo Pháp, nên nhà vua đã khuyến khích cô tu học và bổ nhiệm những người thông thái dạy cô. Họ đã chỉ dạy cô những chủ đề đầu tiên cơ bản nhất của các bảng chữ cái, đọc, viết và sau đó là ngũ minh – năm nhánh học thuật. Họ đã trưởng dưỡng những phẩm tánh tốt bên trong cùng bên ngoài, những điều cần và đủ cho sự tu tập của cô.

Sau một thời gian trôi qua, nhà vua một lần nữa lại thỉnh mời Đức Padmasambhava tới cung điện. Vua Trisong Deutsen chuẩn bị một ngai vàng nạm ngọc, dâng lên một ngọn núi thật những hàng hóa gấm vóc trần gian tới Bậc Thầy vĩ đại của mình. Ông sắp xếp, bày một mạn đà la bằng bạc với những cụm vàng ròng cùng một mạn đà la vàng ròng với những món trang sức lam ngọc dâng lên Đạo Sư. Ông thậm chí còn cúng dường Đức Padmasambhava toàn bộ vương quốc của mình như thể nó là một mandala biểu tượng cho núi Tu Di cùng bốn châu lục lớn.

Ông dâng lên các tỉnh trung tâm Bu và Tsang như thể chúng là núi Tu Di và ông dâng lên 3 vùng phía Đông – Trung Hoa, Jang và Kham như thể chúng là các lục địa lớn, các hải đảo cùng các vùng phụ cận phía đông. Ông dâng lên 3 miền phía Nam – Byar, Kong và Mon như thể chúng là các lục địa lớn, các hải đảo cùng các vùng phụ cận phía Nam. Ông dâng lên 3 miền phía Tây – 3 vùng đất Ngari như thể chúng là các lục địa lớn, các hải đảo cùng các vùng phụ cận phía Tây. Ông dâng lên 3 miền phía Bắc – Hor, Sog và Brog như thể chúng là các lục địa lớn, các hải đảo cùng các vùng phụ cận phía Bắc. Như vậy, ông đã cúng dường toàn bộ vương quốc, bao gồm cả những người vợ của mình cùng mọi thú vui trần tục ông có trong tay. Thực hiện xong điều này, ông thỉnh cầu:

“Hỡi Guru Rinpoche – Đạo Sư Tôn Quý vĩ đại! Con đã dâng lên tất cả những gì nằm dưới quyền lực của con cho Ngài. Con đã dâng lên vương quốc của mình trong hình thức một mandala, hỡi Guru Rinpoche! Vì lòng đại bi Ngài dành cho tất cả chúng sinh, bao gồm tất thảy trời và người, con sẽ đi theo Ngài với sự tận tụy trong tất cả mọi cách thế mãi mãi. Con tìm kiếm những giáo huấn Mật thừa bí mật – một giáo lý siêu vượt ra khỏi nhân và quả cùng các mối tương giao nghiệp lực. Đây không phải là thời điểm cho các Pháp thông thường: Xin hãy ban cho con những giáo huấn đặc biệt của Đức Phật, điều có thể mang đến sự chứng ngộ trong một đời, trong một thân người.”

Sau khi thỉnh cầu như vậy, nhà vua đảnh lễ trước Bậc Thầy 9 lễ. Vị Đạo Sư vĩ đại liền trả lời ông trong đoạn thơ sau:
“E Ma Ho! Pháp Vương Vĩ Đại, hãy lắng nghe! Ta là Bậc Sinh Từ Hoa Sen, Padmasambhava.
“Từ chày kim cương ánh sáng của thân, ngữ, tâm Đức Phật Amitabha, Tự do khỏi sinh và tử,
Từ cảnh giới hoa sen Đại Lạc vô hạn,Ta đi xuống và xuất hiện trong đại dương mênh mông, rộng lớn, không tâm điểm.
“Ta được sinh ra từ một bông hoa sen,Không nhân cũng không duyên,Ta được sinh ra không cha, không mẹ,
Không gia đình, không dòng tộc:Tự sinh và tự hóa hiện một cách kỳ diệu,Tự do khỏi sinh và tử,Được quán đảnh và ban truyền bởi tập hội chư Dakini.
Ta đã thực hành và trở nên thành tựu trong Mật thừa thiêng liêng nhất – Trong những giáo lý gốc rễ cao cấp nhất,
Những luận giảng và huấn thị tinh xảo vượt nghiệp lực, Nguyên nhân cùng kết quả.

“Mặc dù ngài đã hứa nguyện sẽ yêu mến Pháp
Và tôn kính Pháp trong suốt cuộc đời mình,
Dù ngài là một vị vua hùng mạnh và cai trị
Một vương quốc vĩ đại một cách thông thái,
Nhưng ngài không thể trao đổi Giáo Pháp với của cải vật chất được.
“Thao túng Những Giáo Lý làm hoen ố những cam kết, thệ nguyện gốc.
Nếu Ta hay bất kỳ ai khác tham gia vào việc này,
Chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào địa ngục ngay sau khi chết.

“Mặc dù ngài sở hữu tất cả mọi quyền lực thế gian,
Và đã ban cho Ta những phẩm vật của một vị vua,
Nhưng đây không phải là lý do đủ để tiết lộ những giáo lý bí mật này.
Các giáo lý bí mật đòi hỏi một bình chứa xứng đáng.
“Giống như loại sữa quý giá của loài sư tử tuyết cái –
Chỉ được chứa trong một bình chứa quý giá bằng vàng ròng
Nó mới giữ lại được đầy đủ phẩm chất.
Nếu đổ nó vào một chiếc bát khác,
Nó sẽ biến đổi:Cốt tủy tinh hoa của nó bị hủy hoại.
Vì vậy, Ta phải gìn giữ những giáo lý bí mật
Được niêm ấn kỹ càng bên trong trái tim Ta.”

Khi Đức Padmasambhava dứt lời, thân Ngài liền trải rộng và hóa lớn đến nỗi nửa phần thân trên của Ngài chạm tới đỉnh cõi Dục Giới và nửa phần thân dưới của Ngài trải xuống tới tận cõi địa ngục. Sau đó, Ngài liền trở về hình dạng của một vị Lama và lại ngồi xuống trên ngai ngồi.

Nhưng nhà vua vẫn nằm úp mình đảnh lễ trước Đạo Sư, đổ người như một bức tường gạch, nhà vua khóc lên trong tuyệt vọng: “Hỡi Đạo Sư Vĩ Đại! Nếu con không đủ may mắn trở thành một bình chứa xứng đáng cho các giáo lý bí mật thì con chỉ là cái bóng của một vị vua!” Và ông nằm lăn trên mặt đất, rên rỉ và khóc than. Guru Rinpoche đã trả lời ông: “Nhà Vua Vĩ Đại, hãy đứng dậy và nghe Ta:

“E Ma Ho!
Tại sao các giáo lý bí mật được gọi là Mật?
Không có gì tội lỗi trong Mật thừa cả,
Nhưng nó là bí mật với những tâm thức nhỏ hẹp hơn Trên các Thừa phương tiện thấp hơn.
Ngài, Đức Vua, không phải không may mắn như vậy.
Mà một tâm thức vĩ đại với diệu quan sát trí (trí tuệ phân biệt) là cần thiết;
Một người với tín tâm cùng sự cam kết rằng sẽ không bao giờ trở lại;
Một người triệt để tôn kính và vinh danh bậc thầy giáo lý bí mật.
“Bản thân Ta không bị nhiễm ô, tỳ vết bởi ham hố hay dục lạc;
Và những lầm lỗi như sự dính mắc không tồn tại trong Ta.
Nhưng một người nữ là một pháp khí cần thiết cho những giáo lý bí mật:
Người nữ ấy phải xuất thân từ một gia đình thiện căn.
Đã cam kết với Giáo Pháp,Và là người giữ vững những thệ nguyện;
Đáng yêu nổi trội về hình thức cùng vẻ bề ngoài,
Cô ta phải trội vượt trong phương tiện thiện xảo, Sự phân biệt cùng tri thức;
Phải được lấp đầy với năng lực bi mẫn,
Và được đánh dấu với những dấu hiệu của một Dakini Trí Tuệ.
Nếu không có một người như thế,
Sự thành thục và giải thoát bị che khuất;
Quả, thành tựu của các giáo lý bí mật không xảy ra.
“Dù cho có nhiều người ở vùng đất Tây Tạng này
Dưới ánh mặt trời thực hành Mật thừa,
Nhưng những người nắm được Quả của nó
Thì hiếm hoi như những vì sao giữa ban ngày.
Nhưng đối với ngài, Nhà Vua Vĩ Đại,Ta sẽ khai mở những cánh cửa Giáo Pháp bí truyền.”

Nói xong, Ngài nhanh chóng hóa hiện trong thân tướng Đức Vajrasattva (Kim Cương Tát Đỏa) rồi một lần nữa ngồi xuống.
Nhà vua liền hiểu ra, lấy vương miện ra khỏi đầu mình và hạ mình xuống trước Đức Padmasambhava. Nhà vua dâng lên 5 chất liệu quý giá cùng những cúng dường khác. Và ông đã dâng hoàng hậu Tsogyal của mình lên cho Đức Padmasambhava.
Đức Padmasambhava rất hài lòng và ban cho Tsogyal những quán đảnh nhập môn đặc biệt để trở thành phối ngẫu của Bậc thầy. Sau đó, hai người đi tới Chim phu Geu và đi vào những thực hành bí mật.

Đến đây kết thúc chương ba về việc Yeshe Tsogyal đã thấy bản chất vô thường và nương dựa vào một Bậc Thầy như thế nào.

Đức Namkhai Nyingpo Rinpoche
Trích trong Bà mẹ trí tuệ

Comments are closed.

MẠNH MẼ ĐỂ GIÁC NGỘ - BE POWERFUL TO ENLIGHTEN
Thông tin liên quan đến dòng Truyền Thừa Ripa Vinh Quang đã được Đức Pháp Vương - Đại Khai Mật Tạng Terchen Namkha Drimed Rabjam Rinpoche ban phước. Cầu mong kho tàng giáo lý Terma thâm diệu của dòng Truyền thừa Ripa Vinh Quang sẽ làm an dịu mọi nổi thống khổ của chúng sinh mẹ tại đất nước Việt nam thân yêu.

Om Ah Hung Maha Sengha Mani Radzaa Sarwa Siddhi Phala Hung